Để có một danh thủ Phạm Xuân Mạnh hôm nay, cậu bé ấy đã phải lớn lên và nuôi dưỡng đam mê trong nghèo khó, vất vả…
Khi tiếng còi kết thúc trận đấu kéo dài hơn 100 phút ngay tại chảo lửa Rajamangala, những chàng trai áo đỏ vừa ùa chạy vừa ôm nhau. Lúc đó, có một khuôn mặt trực diện với ống kính, đúng hơn là hướng thẳng về khu vực cổ động viên Việt Nam đang reo hò hét lớn, ánh mắt anh rực sáng.
Không ai khác là Phạm Xuân Mạnh, hậu vệ càn lướt cả cánh trái và cánh phải, rồi trung vệ lệch cánh (phải), tiền vệ phòng ngự, người có cú rướn để phá bóng ngay trên đầu mũi giày cứu một bàn thua mười mươi – chẳng khác nào một bàn thắng cho “người không phổi” trong trận chung kết lượt về.
Tôi nhớ mãi khoảnh khắc ấy, không chỉ là màu chiến thắng mà còn là uy lực của một chiến binh thầm lặng, một N’Golo Kante của tuyển Việt Nam, là Xuân Mạnh chứ không thể là ai khác.

Cái mũi giày thần thánh ấy khiến tất cả những ai đã theo dõi Mạnh bao năm qua sẽ chất ngất niềm hạnh phúc khi mọi nhọc nhằn, cơ cực, khổ luyện đã được đáp đền. Từ một cầu thủ trẻ, ngay cả khi đã được tuyển trạch vào đội tuyển U17 Sông Lam Nghệ An, cần một đôi giày đá banh 3,5 triệu cũng là cả áp lực lớn của gia đình. Mẹ đã bán con trâu được 8 triệu để gửi cho con mua giày. Tới mùa cấy, hàng xóm thương tình cho mượn trâu.
Đến hôm nay, tiếp tục khoác lên mình chiếc áo của tuyển quốc gia, để giữ cho bằng được tỷ số thắng, sức rướn không tưởng của Xuân Mạnh đã giúp mũi giày cản đường banh vũ bão của đội bạn.
Đêm chiến thắng ấy, chúng tôi – những người đi xây cầu biên giới đang ở Tri Tôn, đã ôm nhau vì xúc động trước những chàng trai quả cảm. Trên những con lộ của vùng biên giới phía Nam của Tổ quốc, những chàng trai, cậu bé ôm theo lá chuối, cây mía, cờ đỏ sao vàng xuống đường, reo hò. Tôi nhìn theo, thầm nghĩ biết đâu trong những đứa trẻ kia đang có những Xuân Mạnh, Công Phượng, Xuân Trường, Văn Toàn, Hoàng Đức tương lai của bóng đá Việt Nam!
…
Tối 14/1, bên lề của một bữa cơm tối những người con xứ Nghệ xa quê, tôi tò mò hỏi ngay Xuân Mạnh. “Lúc kết thúc trận đấu, em cùng đồng đội chạy ăn mừng, riêng em, hình như trong nỗi phấn khích em nói gì lúc ấy?” Mạnh cười. “Em muốn nói với thầy Kim-Sang sik, với cổ động viên rằng, tụi em đã làm được, tuyển Việt Nam đã cắm cờ ngay trên đất Thái”.
“Chất lượng bóng đá Thái vẫn trội hơn chúng ta, các bạn đã giữ tâm lý và vượt lên nó như thế nào để đánh bại họ ngay tại Rajamangala?” – “Luyện tập và tập trung thi đấu, thế thôi chị ạ!”.
Câu trả lời ngắn gọn, giản đơn nhưng đủ sức lý giải cho 6 trận đấu với 531 phút có mặt trên sân của cầu thủ quê Yên Thành này. Cũng là “bài tập” mà Trưởng đoàn bóng đá Việt Nam Trần Anh Tú đã nói trong bữa cơm tối: “Xuân Mạnh nói riêng, cầu thủ nói chung, các cháu rất ngoan và không một phút nao núng. Ngay cả khi phía đội bạn vươn lên thì chúng tôi vẫn tin vào khả năng chiến thắng của đội”.
Bởi mục tiêu cuối cùng, như ông Tú nói trong niềm xúc động vẫn còn nguyên như khoảnh khắc trên sân Rajamangala: “Tôi nói với các cháu, chỉ 22 người mà mang lại vinh quang, niềm hạnh phúc cho cả đất nước thì các bạn đã sống rất ý nghĩa rồi. Đó là điều tuyệt vời nhất”.

Niềm vui tột cùng của cổ động viên cả nước đã được đánh đổi bằng sức chiến đấu không mệt mỏi, độ càn lướt dẻo dai, kiểm soát bóng khôn ngoan và quan trọng, đã làm nên những khoảnh khắc chiến thắng. Yêu sự hào hoa, thông minh, bản lĩnh của Hoàng Đức bao nhiêu lại thương độ cần mẫn, nhẫn nại, chịu mọi sự va đập, khéo léo của Xuân Mạnh bấy nhiêu.
Cho nên, trong bữa cơm tối của những ngày cuối năm ở Nông thôn Việt, những người anh, người chú ở Diễn Châu, Đô Lương, Kỳ Sơn, Con Cuông… đều dành tình cảm, sự ân cần cho chàng trai trẻ.
Hơn thế, họ như trĩu nặng cái nỗi niềm không thể nói ra nhưng ai nấy đều hiểu. Rằng để có một danh thủ Phạm Xuân Mạnh hôm nay, cậu bé ấy đã phải lớn lên và nuôi dưỡng đam mê trong nghèo khó, vất vả. Yêu và hạnh phúc với hào quang này nhưng vẫn còn đó những tháng ngày nhọc nhằn, thiếu thốn của nhiều đứa trẻ Xuân Mạnh đang ấp ủ tài năng và khốn khó ở quê nhà.
Họ – những người cũng từng đi qua bao khó khăn, thử thách của cuộc đời, nay thành danh, ngồi lại với nhau trong một bữa cơm cuối năm. Không dưng chẳng ai nói với ai nhưng đều hiểu, họ cùng chung một mục tiêu. Đó là nỗ lực không ngừng, ngay cả ở tuổi thất thập để cùng chung tay tìm kiếm, giúp đỡ, hỗ trợ cho những tiềm năng ở quê nhà hay bất cứ nơi đâu, là ai, miễn đem lại vinh quang cho Tổ quốc, góp phần vào thịnh vượng chung của đất nước.
Món khai vị cũng là tráng miệng lạc Quỳnh Lưu, Diễn Châu cứ níu chân những người con xứ Nghệ bên trái bóng tròn những ngày cuối năm…
Theo Nongthonviet.com.vn